Chúng ta, ai cũng có một “đứa bé” ẩn nấp bên trong con người mình. Chẳng là chúng ta không chịu khám phá ra nó. Hoặc, chúng ta biết nhưng lại bỏ rơi, hoặc che giấu “đứa bé” đáng thương đó. Không nhận ra “đứa bé” đó đã từng là chính mình.
Cho đến khi chúng ta già đi, hành trình “trở về” còn rất ngắn, lại vội vã đi tìm “đứa bé” của mình. Lúc đó, không người thân nào có thể giúp tìm kiếm đứa bé, ngoài mình. Chỉ có “đứa bé” của mình mới hiểu được, để gần gũi, chia sẻ, giữ trọn vẹn cảm xúc những sự việc đã xảy ra trong cuộc đời trẻ thơ của mình. Chỉ có “đứa bé” mới có đủ năng lượng dẫn dắt ta đi ngược thời gian.
Và trong hành trình đi ngược, ta gặp lại những câu chuyện.
***
- Thôi! Về đi con. Ông Nội mệt rồi.
- Chơi thêm tí nữa, ông Nội.
- Thôi! Về đi con. Ông Nội mệt mà.
- Về đâu? Ông Nội.
- Về nhà mình.
- Cái ông Nội chơi mèo mẹ,
mèo con với con nghe.
- Ừ.
“Về nhà mình!”.
Nhìn con bé, ông chạnh lòng. Hai mươi, hai mươi lăm năm nữa, con bé sẽ nói với con nó: “Về nhà Ngoại không con?”. Ngôi nhà của con bé, sau này sẽ trở thành nhà Ngoại của con nó, chắc không có ông.
Con bé cười tươi. Còn ông buồn. Nó vô tư, không biết tuổi thơ của mình đã bị người lớn đánh cắp quá nhiều, không có tuổi thơ êm đềm như ông.
Trẻ con bây giờ có cuộc sống dữ dội quá. Ông nghe tiếng con bé cười. Tiếng cười trong veo, vút lên cao, tan vào gió.
Ở đó, mối tình đầu chớm nở. Thằng bé con run run hôn lên tóc cô bé hàng xóm tuổi mười ba. Và sâu thẳm, ở đó in đậm dáng mẹ hiền bao dung, tiễn ông đi xa và đợi ông về, tha thứ những lỗi lầm của ông.
Khi những chiếc xe cơ giới đào lên những mảng đất màu nâu đỏ, ông hiểu, tuổi thơ mình đang bị vùi lấp đi. Một ngày nào đó, ông sẽ chạy xe trong đường hầm này. Nhưng chắc không phải hôm nay. Ông sẽ băng qua, không dừng lại. Ông nghĩ, có vô vọng không khi tìm những cái mình đã mất?
Vì ở đó, Mẹ ông không còn nữa.
Đường hầm hiện đại đã làm xong. Những kỉ niệm tuổi thơ trôi đi ít nhiều. Nhưng Mẹ ông vẫn còn đâu đó, bên cạnh đường hầm, đợi ông về, để hỏi: “Mi đi chi lâu rứa?”. Ông trả lời rằng: “Con đi tìm lại vườn hoa cải”.
Và ông tìm được những câu chuyện.
***
Nhiều năm trước, khi Mẹ chưa qua đời, ông có thói quen thức dậy thật sớm, ra quán cà phê quen thuộc. Mười lăm phút uống vội rồi về với Mẹ, đúng năm giờ mười lăm phút.
Con gà ri hàng xóm cất tiếng gáy lần cuối cùng vào lúc năm giờ mười lăm. Tiếng gáy quen thuộc đến nỗi không thể thiếu đi được mỗi sáng sớm mai. Nó như người bạn chào hỏi ngày mới, một người bạn chưa biết nhau. Tiếng gáy bay qua vài bức tường rào, ấm áp, vang vào cửa ngõ nhà Mẹ, lan vào trong căn phòng nhỏ.
Ba năm, từ khi Mẹ mất, ông không còn cơ hội nghe tiếng gà gáy. Không còn cơ hội mỗi sớm tinh sương, khi đèn đường chưa kịp tắt, khi sương mai còn lừ đừ trên sông, hay mưa phùn, gió bấc thổi tát vào mặt, một mình ông trên con đường quen thuộc, nôn nao về với Mẹ. Cái cảm giác lâng lâng, sung sướng, hạnh phúc được về nằm phía sau Mẹ, choàng tay ôm thân hình mảnh mai của bà, thôi thúc ông phóng xe thật nhanh.
Bây giờ không có được cảm giác đó nữa. Cơn đau cuối cùng vật vã, Mẹ ông lịm dần. Rồi đi. Mang theo, cất giữ tuổi thơ ông trên mảnh đất có vườn hoa cải nhỏ.
Từ đó, chấm hết những câu chuyện Mẹ con, mỗi ngày hai người già kể cho nhau nghe hằng ngày. Thỉnh thoảng, trong những giấc mơ, tiếng thì thầm, Mẹ ông gọi khẽ: “Xuân ơi! Mi làm chi đó?” .
Và trong những giấc mơ đó, Mẹ ông về, kể lại những câu chuyện hồi xa lơ, xa lắc. Mẹ nhắc lại một vài người quen cũ mà ông đã quên. Mẹ gợi cho nhớ những kỉ niệm thời ấu thơ, những lỗi lầm ông mắc phải. Những điều ông không thể nhớ ra được.
Mẹ không khen ông ngoan. Không bảo rằng ông là đứa con hiếu thảo. Nhưng ông biết, mình vẫn luôn là số một trong trái tim Mẹ.
Tròn ba năm vắng Mẹ, đêm qua ông chạy xe trên phố một mình vào lúc hai giờ khuya. Chẳng phải sự điên rồ nào đó thôi thúc, quyến rũ ông bước ra khỏi nhà, vào cái lúc đêm đang chuyển dần qua ngày. Tất nhiên, vì một chuyện quan trọng nào đó hơn một giấc ngủ ngon. Ông lướt qua ven sông, bay bổng trên cầu Rồng, lượn lờ dưới màn mưa mỏng. Cảnh vật chung quanh vẫn vậy. Nhưng không còn thôi miên ông như trước nữa. Bỗng trở nên xa lạ.
Ông chạy xe về đứng trước nhà Mẹ, chợt nhớ tiếng gà ri vào lúc năm giờ mười lăm sáng. Chợt thèm được nằm phía sau, ôm thân thể gầy ốm Mẹ.
À, tuổi nào thì mồ côi Mẹ cũng buồn thiên thu. Người còn Mẹ, xin hãy yêu thương, trân quý từng ngày, Người nhé!
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....
Công ty phát hành | Công Ty TNHH Xuất bản và Giáo dục Mochibooks |
---|---|
Ngày xuất bản | 2022-11-21 11:46:06 |
Loại bìa | Bìa mềm |
Số trang | 276 |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Lao Động |
SKU | 4122702638754 |
sách 999 bức thư gửi chính mình vãn tình đất rừng phương nam nguyễn nhật ánh tuổi thơ dữ dội sài gòn bạch lạc mai mong mẹ hãy yêu lấy chính mình thiên tài bên trái kẻ điên bên phải tạm biệt tôi của nhiều năm về trước rừng na uy nguyễn ngọc tư đại dương đen nhã nam nếu biết trăm năm là hữu hạn những đêm không ngủ những ngày chậm trôi hong tay khói lạnh điều kì diệu của tiệm tạp hóa namiya yêu những điều không hoàn hảo việt nam danh tác lê la từ nhà ra ngõ hai số phận cảm ơn anh đã đánh mất em bước chậm lại giữa thế gian vội vã hẹn nhau phía sau tan vỡ ngày xưa có một chuyện tình từ điển tiếng em người bà tài giỏi vùng saga thất lạc cõi người