TỰ TRUYỆN NGUYỄN CẢNH BÌNH: SINH NĂM 1972
Cuốn tự truyện SINH NĂM 1972 của Nguyễn Cảnh Bình kể về toàn bộ quá trình học tập, trưởng thành và phát triển của bản thân ông. Những thành công, thất bại trên đường đời, những mong muốn và kế hoạch tiếp theo của ông cho sự nghiệp và cuộc đờ
Đặc biệt trong cuốn sách ông nhấn mạnh giai đoạn có những bước ngoặt, biến động lớn lao đối với ông. Đó là quãng những năm 1986-1992 và giai đoạn thay đổi tư duy 1996-1998, giai đoạn thành lập Alpha Books và quá trình làm sách, xuất bản, hoạt động xã hội từ 2004 đến nay của ô
Trích đoạn:
Không giống vẻ bề ngoài rất cứng cỏi, đôi khi tôi cũng khóc. Không phải đôi khi mà nhiều khi, chỉ là không muốn người khác nhìn thấy lúc tôi mềm yếu… Có những đêm, những ngày rất thất vọng với cuộc đời, tôi úp mặt vào gối, hay ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, nước mắt chảy ra, lăn dài trên má Những ngày tháng đó, tôi cứ bật băng nhạc Sơn Ca 7 của Trịnh Công Sơn, nghe Khánh Ly hát những bài hát vô cùng buồn, “Ru ai về bóng tối, đêm rơi ướt sương khuya”. Những bài hát buồn, não nề đó hệt như lòng tôi vậ Nhưng tôi tìm được sự an ủi từ đó. Tôi đọc về Beethoven, về người nghệ sĩ thiên tài, người mà những năm cuối đời điếc đặc vẫn sáng tác nhạc. Tôi không thể tưởng tượng được một người nghệ sĩ vĩ đại như vậy lại bị điếc, và ông sẽ nghe và cảm nhận âm nhạc thế nào. Tôi tìm đọc những bài báo rất ít ỏi viết về ông trên tờ Thể thao Văn hóa và vài tờ Lao Động rồi biết về những cay đắng ông phải chịu đựng. Câu chuyện cuộc đời ông đã an ủi tôi và truyền cho tôi động lực sống. Tôi cũng mải mê tìm đọc về Van Gogh, về người họa sĩ thiên tài này qua tác phẩm Khát vọng sống và suy nghĩ mãi về nỗi bất hạnh của ông, về sự ruồng rẫy của những người phụ nữ ông yêu, về cuộc đời họa sĩ không bán được bất cứ bức tranh nào, cuộc sống thật cay đắng và đau đớn kinh khủng… Tôi chép những câu chuyện về Beethoven, về Mozart, về Van Gogh, về G ra một tập giấy, giữ cho riêng mình để thỉnh thoảng mở ra đọc lại. Những điều đó nuôi trong tôi một niềm hy vọng rằng dù thế nào tôi vẫn hữu ích cho cuộc đời, dù thế nào sau này tôi cũng làm được điều gì đó hữu ích cho mọi người.
Trong suốt những năm tháng đó, mỗi khi thất vọng, chán nản, tôi lại nghe nhạc. Thực ra, tôi chẳng có nhiều kiến thức về âm nhạc nhưng tôi thích nghe nhất là Pink Floyd, đến mức có thể thuộc làu làu các bài hát trong album The Wall. Tôi cũng nghe một số bài của The Beatles như Let it be, hay Imagine của John Lennon… Tôi nghe Madonna, Like a Virgin, những ca khúc đầy sự nổi loạn, và rồi cả Scorpion như những bài Wind Of Change đầy hứng khởi, đầy khích lệ… Những giai điệu rộn ràng, và cả trữ tình, những lời nhạc đầy sâu sắc về cuộc sống thể hiện đúng suy nghĩ, tâm trạng của tôi, bù đắp cho cuộc sống thực tế tẻ nhạt và đơn điệu.
Nghe nhạc, tôi thấy những lời nhạc, sự biểu hiện của Roger Waters thật giống tâm trạng tôi khi đó: thất vọng, buồn phiền, cô đơn kinh khủng. Tôi cứ nghe đi nghe lại album The Wall, rồi sau này xem nhiều lần bộ phim The Wall của Pink Floyd, thuộc từng câu từng chữ trong từng bài hát, từng hình ảnh, từng đoạn phim để cảm thấy hình ảnh chính mình trong đó, để được an ủi, sẻ chia những thứ mà hầu như không ai chia sẻ với tôi: gia đình, bạn bè, thầy cô giáo và cả xã hội. Cuộc đời của Roger – nhân vật chính trong The Wall có những tâm trạng, những cảm xúc thật giống tôi. Roger lớn lên với những ký ức tuổi thơ là về người cha ngoài chiến trường, với bộ quân phục đầy huy chương, với những ngày tháng cô đơn, quanh quẩn chơi một mình, chịu sự bạo hành của thầy giáo, sự chế giễu của bạn bè về sự kỳ quặc, bất thường của mình. Roger khao khát tình yêu, sự quan tâm, thấu hiểu, nhưng mẹ cậu thì bận bịu lo toan với cuộc sống. Khi lớn lên Roger mất phương hướng về cuộc sống, cảm nhận được sự vô nghĩa của cuộc đời, chịu đựng sự thất vọng trong tình yêu, và cứ thế cậu thu mình lại, tách biệt dần với thế giới trong bức tường do chính mình xây nên.
Tôi cũng thế, cha tôi là người lính, cha tôi cũng có những bộ quân phục, có huân chương, có huy chương, từng tham gia chiến tranh. Rồi tôi cũng sống những ngày tháng cô đơn, tự suy nghĩ và theo đuổi niềm vui, mơ ước viển vông của riêng mình, tôi cũng chịu đựng sự xem thường, chê bai của thầy giáo, sự chế giễu của bạn bè về sự kỳ quặc, bất thường của mình. Rồi tôi cũng mất phương hướng về cuộc sống, tôi cảm nhận được sự vô nghĩa của cuộc đời, tôi cũng chịu đựng sự thất vọng trong tình yêu, và cứ thế tôi thu mình lại, tách biệt dần với thế giới trong bức tường do chính tôi xây nên. Giống hệt như trong album Bức tường vậy!
Những câu hát, lời nhạc của Pink Floyd in sâu vào tôi đến tận bây giờ, để thi thoảng, tôi lại ngâm hay hát một mình:
We don’t need no education
We don't need no thought control
No dark sarcasm in the classroom
Teachers leave them kids alone
Hey! Teachers! Leave them kids alone!
All in all it’s just another brick in the wall.
All in all you’re just another brick in the wall.
All in all it’s just another brick in the wall.
All in all you’re just another brick in the wall.
“Wrong, Do it again!”
“If you don’t eat yer meat, you can’t have any pudding.
How can you
have any pudding if you don’t eat yer meat?”
“You! Yes, you behind the bikesheds, stand still laddy!”
Ừ, đúng vậy, dù thế nào, cũng chỉ là một viên gạch trên bức tường mà thôi! Dường như Bức Tường đã nói hết những tâm trạng của tôi, sự bế tắc, cô đơn của tôi. Cứ mỗi khi gặp chuyện buồn nào đó, tôi lại tự nhủ mình Lại một viên gạch nữa trên bức tường mà thôi.
Tôi cũng nghe Let it be, Imagine hay những bài hát trữ tình buồn và tuyệt vời như Hey Jude để đắm mình vào trong dòng suy tư để rồi sau này, chính ý thơ, câu chuyện và nội dung của Imagine giúp tôi viết bài thơ đầu tiên của mình. Tôi cũng đã tưởng tượng nhiều, đã mơ mộng nhiều, đã hình dung về một thế giới tốt đẹp hơn, nơi mình có thể làm được nhiều điều, cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp… Nhưng rồi cuối cùng tôi nhận ra rằng mình chỉ là một kẻ mơ mộng viển vông. “You may say I’m a dreamer”, trong mắt mọi người có lẽ tôi cũng vậy. Mọi tưởng tượng về tương lai, mọi hình dung về những điều tốt đẹp như vụn vỡ khi bước vào những ngày tháng bế tắc này.
Năm 1990, trong cơn khủng hoảng đó, tôi viết bài thơ dường như là đầu tiên của mình:
“Kẻ ăn mày
Ngửa mũ lang thang
Gõ cửa từng nhà
Kẻ điên rồ,
Tự cắt tai mình
Ước vọng không cùng và hoa Diên Vĩ
Kẻ cuồng say
Chìm trong điệu nhạc
Imagine tràn đau khổ
Trái tim trong vắt
Đặt trên đĩa pha lê
Phủ một tờ giấy trắng
Ta kính cẩn, dâng lên bàn thờ”
Tâm trạng tôi khi đó có vẻ giống với nhiều người bạn tôi, như Tùng, Cường, Khôi, và nhiều thằng bạn khác dù tôi nghĩ mình là người thất vọng nhất, bạc nhược nhất nhưng cực kỳ ít biểu lộ những điều đó ra bên ngoài.
Tôi thấy cuộc đời âm u, cô quạnh với những nỗi buồn phiền chồng chất trong lòng. Tôi không rõ những người bạn khác, nhưng với tôi, đó là sự cô đơn và mất phương hướng sống. Tôi không biết mình phải sống thế nào, theo đuổi cái gì. Tôi bước chân vào đại học mà không thấy điều đó mở ra một con đường mới, không vẽ nên bất kỳ hy vọng nào mà như chôn vùi hết mọi giấc mơ của tôi. Và tôi chỉ biết chìm đắm vào những ca khúc trong The Wall, những ca khúc của The Beatles để quên đi nỗi buồn trong mình…
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....
Công ty phát hành | Alpha Books |
---|---|
Ngày xuất bản | 2021-09-30 11:54:19 |
Loại bìa | Bìa mềm |
Số trang | 424 |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Thế Giới |
SKU | 7819387499508 |
quân vương được học đất rừng phương nam tuổi thơ dữ dội elon musk stephen king nhã nam giải ngải ký tôi là bêtô từ điển tiếng em sach từ điển tiếng em thư tình gửi một người nỗi buồn chiến tranh trịnh lữ sử ký tư mã thiên điệp viên hoàn hảo x6 nhật ký đặng thùy trâm châu phi nghìn trùng chân trần chí thép ngọn lửa xanh câu chuyện nghệ thuật sách bts khi hơi thở hóa thinh không miền đất hứa hơi thở hoá thinh không obama bóng ma danh vọng với ngày như lá tháng như mây một lít nước mắt thi nhân việt nam